Theo tin mới hôm nay, “Phong Thần diễn nghĩa” là bộ tiểu thuyết lịch sử – thần thoại, mượn câu chuyện Vũ Vương phạt Trụ và Khương Tử Nha phong Thần để gửi gắm những thần dụ có ý nghĩa sâu xa. Câu chuyện dưới đây được phỏng tác dựa trên bộ tiểu thuyết nổi tiếng này, theo Tin mới hôm nay. Có thể tìm hiểu thêm Tin mới hôm nay tại https://www.dkn.tv/
Lại nói chuyện quan Thiên sứ tuân lệnh Trụ Vương đi
tìm Sùng Hầu Hổ, y vừa ra khỏi cung điện thì gặp Dương Nhậm đón lại hỏi:
– Nay bệ hạ sai ông đi đâu vậy?
Quan Thiên sứ thưa:
– Bệ hạ sai tôi triệu thỉnh Sùng Hầu Hổ về triều để
tiếp tục ý định xây Lộc Đài.
Dương Nhậm hỏi:
– Lộc Đài ra thế nào?
Thiên sứ nói:
– Bề cao tới bốn mươi chín thước, làm toàn bằng ngọc
ngà châu báu, có thể sánh với cung Quỳnh Dao đời vua Kiệt thuở xưa. Nếu làm
đúng như vậy thì tốn kém của dân không biết bao nhiêu mà kể. Quan Ðại phu là
người hưởng lộc lâu nay, tôi tưởng ngài cũng nên có ít lời can gián may ra cứu
dân khỏi nạn này.
Dương Nhậm nói:
– Thôi, ông khoan đi đã, để tôi vào yết kiến bệ hạ
can gián vài lời, xem có kết quả gì không.
Nói rồi Dương Nhậm đi thẳng đến trước lầu Trích
Tinh, vòng tay đứng mãi. Trụ Vương trông thấy, gọi đến hỏi:
– Khanh đến đây có việc gì chăng?
Dương Nhậm tâu:
– Bề tôi nghe trong đạo trị thiên hạ hễ dân loạn thì
nước hư, nước hư thì ngôi vua mất. Thế mà bệ hạ không lo cứ ngày đêm đam mê tửu
sắc, lập Bào Lạc hại tôi ngay, đào Sái Bồn giết cung nữ, chế Nhục Lâm, Tửu Trì
để vui chơi… rồi lại đòi xây dựng Lộc Đài cao bốn muơi chín thước để sánh với
cung Quỳnh Dao thời vua Kiệt, thật là chuyện phi thường. Hạ thần e khi Lộc Đài
hoàn thành, bệ hạ chưa hưởng được lạc thú mà cái họa đã đến bên mình. Lời nói của
hạ thần ngày nay tưởng cũng thừa, vì trước đây đã nhiều vị quan triều tận trung
can gián và bỏ mạng rồi. Tuy nhiên, hạ thần làm tôi bệ hạ, ngày nào bệ hạ còn lầm
lỗi là còn phải can ngăn.
Trụ Vương nói:
– Ngươi một đời theo sáo ngữ mà không biết cái nghĩa
uyên thâm của một bậc minh quân sửa trị ngôi trời. Trẫm dùng luật nghiêm trị những
đứa phản loạn thì mầm phản loạn làm sao sinh ra được. Bốn phương tuy có giặc,
những đứa phản vua tuy hành động điên cuồng, song ngày nào đó chúng sẽ chịu trừng
trị trước hình pháp của trẫm.
Dương Nhậm cười lớn nói:
– Bệ hạ nhờ ai nắm vững ngôi vua? Giặc đến, bệ hạ phải
nhờ tướng tài, quân mạnh để chống lại. Thế mà bệ hạ lại bạc đãi quân tướng của
mình thì ai chịu ra sức phò bệ hạ chống giặc?
Vua Trụ nói:
– Binh tướng sẽ khiếp sợ trước luật pháp triều đình
mà xả thân đánh giặc. Còn lấy nhân đạo đối đãi với chúng chẳng khác nào đưa
chúng đến chỗ xem thường, khi quân phản quốc. Thí dụ, ta đã lấy lòng thương hại
đãi ngươi, gọi ngươi vào đây, ngươi lại còn dám đem lời khi quân mắng vua, chứ
nếu ta cấm ngặt không cho ngươi vào thì ngươi dám vào không?
Dương Nhậm nghe nói càng cười lớn hơn, đáp:
– Thế bệ hạ cho rằng lũ quan triều này đều sợ chết
mà phục tùng bệ hạ sao?
Trụ Vương nói:
– Nếu ta đưa ngươi đến Bào Lạc, ngươi có dám nói lời
khuyên can ta không?
Dương Nhậm ngửa mặt lên trời nói:
– Dù bệ hạ có khoét mắt, cắt lưỡi, hạ thần vẫn nói.
Lời nói của hạ thần vì sự nghiệp của tiền nhân, vì nhiệm vụ của một tôi thần
đâu phải vì lẽ sống chết cá nhân. Bệ hạ nên thấy khác biệt giữa lời nói của kẻ
nịnh, người trung thì mới rõ.
Trụ Vương bị Dương Nhậm mắng liền một lúc, tức quá nạt
lớn:
– Ta khoét mắt ngươi xem ngươi còn dám nói lời nào nữa
không?
Dứt lời truyền quân đè cổ Dương Nhậm xuống khoét mắt.
Theo tin mới hôm nay, Dương Nhậm vẫn nói oang oang không nín. Ðến lúc ông ta
đau đớn quá chết ngất mới thôi.
Quân đem tròng mắt của Dương Nhậm dâng lên trước
long sàng.
Trụ Vương chưa nguôi giận mắng:
– Xảo ngôn! Sao nằm im đấy không mắng nữa ta nghe thử!
Trụ Vương vừa dứt lời thì bỗng một luồng gió lốc thổi
đến như bão cuốn, đá cát bụi bay ngất trời. Vua Trụ phải bỏ chạy vào trong lánh
mặt. Chính là vì Dương Nhậm tuy chết ngất mà tâm gan trung liệt vẫn không sờn,
hồn oan lên đến tận mây xanh. Bấy giờ có Thanh Hư đạo nhân ở núi Thanh Phong,
trông thấy oán khí bốc lên ngút trời bèn bấm đốt tay đoán việc, hiểu rõ sự
tình, đạo nhân liền sai Huỳnh Cân lực sĩ xuống trần, nổi trận gió thâu xác của
Dương Nhậm đem về núi, bỏ trong động Tử Dương. Chuyện tạm không nói nữa.
Theo tin mới hôm nay, nói về Sùng Hầu Hổ, tuân lệnh
Trụ Vương xây cất Lộc Đài tốn công, tốn của không biết bao nhiêu mà nói. Dân
chúng các vùng lân cận bắt buộc phải đi làm sưu dịch, người đào đất, kẻ khiêng
cây, dãi nắng dầm sương, khổ cực trăm bề. Sùng Hầu Hổ rất trung thành trong việc
xây cất Lộc Đài nên thi hành ráo riết, dùng lệnh Thiên tử rất nghiêm, ai trễ nải
đều bị đem ra xử tử giữa chợ làm gương răn đe kẻ khác.
Về phần Tử Nha bấy giờ độn thủy về trang viện của Dị
Nhân. Vợ Tử Nha là Mã Thị nghe tin chồng về vội ra chào đón. Theo tin mới hôm
nay, bà ta ngỡ Tử Nha còn đang làm quan nên trọng vọng lắm.
Tử Nha nói:
– Nay ta đã thôi làm quan rồi.
Mã Thị sửng sốt hỏi:
– Vì cớ sao vây?
Tử Nha nói:
– Thiên tử bảo tôi làm đốc công xây cất Lộc Đài, làm
việc này tốn của tốn công, dân chúng lầm than không biết bao nhiêu mà nói.
Trong lúc đó Thiên tử lại chỉ nghĩ đến sắc đẹp, không kể đến việc mất còn thiên
hạ, như thế bảo ta nghe theo sao được? Ta tìm lời can gián, thiên tử truyền đem
ta tới Bào Lạc hành hình, ta bỏ chức chạy về đây.
Mã Thị nổi giận nói:
– Ông là lão thầy bói, may được vua thương tình
phong chức, vinh hiển một thời, lẽ ra phải đem thân khuyển mã thờ vua, đền lại
ơn thâm nghĩa trọng, khéo bắt chước người ta học đòi lý sự, ra mặt can vua để đến
nỗi suýt vong mạng. Nay ông trở về đây là mang tội với triều đình, hỏi còn trốn
ngõ nào được nữa để trở lại đời lão thầy bói già trước kia?
Từ khóa: tin moi hom nay. Có thể tìm hiểu thêm tin moi hom nay tại https://www.dkn.tv/